CON NHÌN CHÚA. CHÚA NHÌN CON

Trần Mỹ Duyệt

Mỗi khi đến trước Chúa như chầu hoặc rước Thánh Thể, thông thường là chúng ta đọc kinh, hát thánh ca, hoặc dâng lời nguyện cộng đồng. Nhưng đối với các thánh, những tâm hồn suy niệm, các ngài thường chỉ “im lặng” và “nhìn” Chúa.

Im lặng và nhìn Chúa là một lối biểu lộ tình cảm thân mật, tâm giao nhất mà một linh hồn có thể làm khi ở trước Chúa, trước Thánh Thể, hay một mình trước Nhà Tạm. Chúa Giêsu cũng có một trái tim, nên Ngài cũng biết rung động và thổn thức. Ngài cũng muốn được chia sẻ và tâm sự với những bạn hữu của Ngài. Nhu cầu chia sẻ của Ngài đòi hỏi những người bạn biết lắng nghe. Linh đạo này chúng ta có thể nhận ra khi suy niệm Phúc Âm của Thánh Luca.

“Trong khi Thầy trò đi đường, Ðức Giêsu vào làng kia. Có một người phụ nữ tên là Mátta đón Người vào nhà. Cô có người em gái tên là Maria. Cô này cứ ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người dạy. Còn cô Mátta thì tất bật lo việc phục vụ. Cô tiến lại mà nói: “Thưa Thầy, em con để mình con phục vụ, mà Thầy không để ý tới sao? Xin Thầy bảo nó giúp con một tay!” Chúa đáp: “Mátta! Mátta ơi! Chị băn khoăn lo lắng nhiều chuyện quá! Chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi. Maria đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị lấy đi” (10:38-42).

Maria đã chọn ngồi lắng nghe Chúa nói và tâm sự với Ngài, và hành động của cô được Chúa khen. Điều này cũng phải, vì quanh Chúa có bao tiếng ồn ào, thở than, năn nỷ, và phàn nàn. Vậy Chúa cần ai đây để có thể thoải mái, có thể nhẹ nhàng trút bỏ những phiền toái ấy? Ngoài ra, Chúa cũng cần một người biết lắng nghe, một người hiểu để chia sẻ những gì mà Ngài đang ưu tư trong lòng: Ơn cứu độ, sự thánh thiện và phần rỗi nhân loại, cũng như phần rỗi từng linh hồn.

Truyện kể là hôm đó cả dân thành sốt sắng tổ chức cung nghinh Thánh Thể khắp đường phố, có hồng y chủ sự, các giám mục, nhiều linh mục, nam nữ tu sỹ, và đông đảo giáo dân tham dự. Cùng lúc đó, một tia sáng nhỏ lách qua kẽ hở của khung cửa thánh đường, chiếu thẳng vào Nhà Tạm. Điều làm cho ánh sáng sửng sốt là từ trong Nhà Tạm phát ra những tiếng than thở “Ta cô đơn quá!”.

-Lạy Chúa, cả một đoàn rước đông đảo, trang nghiêm, và sốt sắng ngoài kia không đủ làm Chúa vui sao. Tại sao Chúa cô đơn? Tia sáng nhỏ hỏi lại. Nhưng tiếng “Ta cô đơn quá” vẫn tiếp tục vang ra từ trong Nhà Tạm.

Rồi bỗng nhiên, tiếng than cô đơn im bặt. Tia sáng lấy làm lạ và hỏi Chúa:

-Lạy Chúa, giờ này sao Chúa hết cô đơn?

Và khi tia sáng nhìn về phía cuối thánh đường, nơi đó bắt gặp một bà lão vừa từ ngoài bước vào. Bà im lặng và nhìn lên Nhà Tạm. *

Mệt và đói khi đến nhà của chị em Mátta và Maria, cô đơn trong Nhà Tạm, và ngủ vùi trên thuyền của các Tông Đồ. Giấc ngủ say sưa đến nỗi bão tố nổi lên muốn chìm thuyền mà Ngài không biết: “Trong khi đó, Đức Giêsu đang ở đàng lái, dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ. Các môn đệ đánh thức Người dậy và nói: “Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng biết sao?” (Mc 4: 38).

Vâng. Chúa cũng có những nhu cầu như ăn, uống, ngủ, nghỉ như mọi người chúng ta. Sự mệt mỏi thân xác, suy tư về tinh thần còn dẫn đến nhu cầu tâm lý và tinh thần của Ngài nữa. Và đó là lý do tại sao Chúa hài lòng với sự đón tiếp của Maria, cần một giấc ngủ. Và đó cũng là lý do Ngài hết cô đơn khi có bạn tâm giáo đến nghe và tâm sự với Ngài.  

Ngồi bên Chúa, lắng nghe và tâm sự với Chúa, và nhìn lên Chúa. Đây là cách cầu nguyện bằng hình thức suy niệm của các linh hồn đã tiến cao trên đường tu đức. Theo Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu, cầu nguyện là một phút hướng tâm lên với Thiên Chúa. Không cần nói nhiều, không cần kể lể nhiều. “Khi cầu nguyện, anh em đừng lải nhải như dân ngoại; họ nghĩ rằng: cứ nói nhiều là được nhận lời. Đừng bắt chước họ, vì Cha anh em đã biết rõ anh em cần gì, trước khi anh em cầu xin” (Mt 6:7). Ngôn ngữ không chỉ được biểu lộ bằng lời, ngôn ngữ còn được biểu lộ bằng cử chỉ (body language). Trong tình yêu, chỉ một cái nhìn, một ánh mắt cũng đủ để hai kẻ yêu nhau hiểu được ý của nhau.

Phút hướng tâm đối với Maria là sự thân mật, ngồi nghe Chúa. Maria cũng nhìn lên Chúa để hiểu và để cảm được sự mệt mỏi của Ngài sau những ngày dài trên cánh đồng truyền giáo.

Phút hướng tâm đối với bà lão là sự đơn sơ, thành kính trước Nhà Tạm. Bà kết hợp với Chúa bằng tâm tình nhỏ bé, đơn sơ, và khiêm nhường. Có lẽ vì bà già nên không theo được với đoàn rước. Và cũng có thể vì bà không chen lấn được giữa đoàn người đông đảo.

Phút hướng tâm của Mátta có hơi khác. Mátta tìm đến Chúa bằng thái độ hờn dỗi, trách móc. Nếu Maria hiểu Chúa, và chia sẻ với Chúa, thì ngược lại, Mátta muốn Chúa hiểu và chia sẻ với mình. Khi thưa với Chúa: “Thưa Thầy, em con để mình con phục vụ, mà Thầy không để ý tới sao? Xin Thầy bảo nó giúp con một tay!” (40), có lẽ Mátta đã tự cho mình là thân tình, là yêu mến Thầy, và hiểu Thầy nên mới có những lời “hờn dỗi” với Chúa. Nhưng Ngài, Chúa Giêsu đã không quan tâm đến những chuyện ăn uống, mà Ngài thật sự đang cần được nghỉ ngơi. Do đó Chúa đã vui khi có Maria trò truyện, đã hết cô đơn khi có cái nhìn của một bà lão. Đối với Chúa Giêsu, thái độ nũng nịu của Mátta không làm Chúa vui, và những tiếng đàn hát, câu kinh, và việc làm đạo đức của đoàn người cũng đã không an ủi được Trái Tim cô đơn của Ngài. Ngài cần một ai đó biết lắng nghe và tâm sự với Ngài.   

Nhưng dù phút hướng tâm mang mầu sắc nào, thì nhu cầu gần gũi và hiện diện là đòi hỏi cần thiết. Chúa đã dạy Thánh nữ Catarina (1347-1380) lập một gian phòng trống trong tâm hồn để có thể vào đó mà tâm sự với Ngài, và cũng để làm nơi nghỉ ngơi giữa muôn ồn ào, náo nhiệt đang vây quanh Ngài.

Con nhìn Chúa. Chúa nhìn con.

Lạy Chúa Giêsu mến yêu. Linh hồn con nhỏ bé, nghèo nàn, và không đầy đủ tiện nghi cho một Thiên Chúa đến trú ngụ. Nhưng trên hành trình truyền giáo, nếu Chúa thấy mỏi mệt, và cần một nơi để nghỉ ngơi như căn nhà ở Bêthania xưa, thì lạy Chúa, xin Chúa hãy cứ ghé thăm. Con đang ở đây để tiếp đón và trò truyện với Chúa mặc dù con bất xứng. Vì lạy Chúa Giêsu. Con yêu mến Chúa.  

-------------------------------------------------------

*Câu truyện được ghi lại theo trí nhớ của tác giả. Có thể tác giả đọc được đâu đó trong cuốn Tin Cậy Chúa Quan Phòng của Thánh Elizabeth Chúa Ba Ngôi (1880-1906).  

LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA: QUÀ TẶNG CỦA PHỤC SINH

“Đừng sợ! Ta là Đầu và là Cuối. Ta là Đấng Hằng Sống, Ta đã chết, và nay Ta sống đến muôn thuở muôn đời” (Khải Huyền 1:17-18). *

Chúng ta vừa nghe những lời an ủi này trong Bài Đọc Thứ Hai trích từ sách Khải Huyền. Những lời mời gọi chúng ta hướng tầm nhìn vào Chúa Kitô, để cảm nghiệm sự hiện diện bảo đảm của Ngài. Đối với mỗi người, trong bất cứ điều kiện nào, dù cho là phức tạp và bi đát nhất, Đấng Phục Sinh đều lập lại: “Đừng sợ, Ta đã chết trên Thập Giá nhưng nay Ta sống đến muôn đời”, “Ta là đấng trước hết và sau hết, và là đấng hằng sống.” 


NGƯỜI KHÁCH LẠ TRÊN ĐƯỜNG EMMAUS

Theo trình thuật của thánh sử Luca (Lc 24,13-35), hôm đó trên đường từ Giêrusalem về Emmaus có ba người lữ hành. Họ đi bên nhau, chia sẻ những suy tư của mình về một biến cố, theo họ, rất quan trọng và có ảnh hưởng đến không chỉ riêng họ mà còn cả toàn dân Israel nữa. Ba người gồm một người được ghi rõ tên, một người không ghi rõ tên, và một người sau cuối ngày danh tính mới được biết đến. Đây cũng là người, là nhân vật chính trong câu chuyện mà cả ba đã trao đổi suốt dọc đường.    


MẦU NHIỆM PHỤC SINH QUA CHIẾC KHĂN LIỆM  

Anh chị em thân mến,

Đây là thời khắc mà tôi đã từng mong đợi. Tôi đã đứng trước Khăn Liệm Thánh trong nhiều trường hợp khác nhau, nhưng lúc này, qua cuộc Hành Hương này và giây phút này tôi đang cảm nghiệm về nó bằng một cường độ đặc biệt: Có lẽ vì trong những năm vừa qua đã cho tôi cảm nhận nhiều hơn đối với thông điệp của Hình Ảnh phi thường này. Và trên tất cả, tôi có thể nói bởi vì giờ này, tôi ở đây như Đấng Kế Vị của Phêrô, và tôi mang trong tim tôi toàn thể Giáo Hội, đúng ra, toàn thể nhân loại.


SỢ HÃI KHI CON THUYỀN PHÊRÔ GẶP SÓNG GIÓ!

Các nhà chú giải Thánh Kinh đã đếm được 365 lần câu “đừng sợ” (don’t be afraid) trong Kinh Thánh. Nếu một năm 365 ngày chia đều cho 365 lần nhắc nhở “đừng sợ”, thì ít nhất mỗi ngày một lần, Thánh Kinh nhắc bảo con người rằng “đừng sợ!” Vậy, con người sợ cái gì? Và tại sao Thiên Chúa lại phải trấn an con người như vậy? [1]

Thế gian này là một “vũng lệ sầu” như lời trong kinh Lạy Nữ Vương, vì thế cuộc lữ hành đi về vĩnh hằng của con người chính là một hành trình gặp phải rất nhiều sự sợ hãi. Trước hết, con người phải đối diện với những sợ hãi do ma quỷ là loài thần thiêng, nhưng luôn luôn ghen tỵ và tìm mọi cách để làm hại con người. 


CON CÓ BIẾT KHI NGƯỜI TA ĐÓNG ĐINH CHA?!  

Tuần Thánh (Holy Week), tiếng Latin là Hebdomas Sancta hay Hebdomas Maior. Tuần lễ trọng đại này đối với người Kitô Giáo là tuần trước Phục Sinh. Theo Tây Phương, nó bắt đầu bằng tuần lễ sau cùng của Mùa Chay, bao gồm Chúa Nhật Lễ Lá, Thứ Tư, Thứ Năm, Thứ Sáu và Thứ Bẩy tuần Thánh.


NGÔI  MỘ TRỐNG - Chúa đã Phục Sinh. Alleluia.  

Thế là Giêsu người thành Nagiarét đã “mồ yên mả đẹp”.

Vâng! Hỡi Giêsu. Xin hãy yên nghỉ và quên đi những vất vả sau ba năm truyền giảng Tin Mừng. Quên đi những roi đòn làm tan nát tấm thân. Quên đi mão gai. Quên đi những tiếng la ó đòi kết án. Quên đi bản án bất công. Quên đi thánh giá nặng trên vai. Quên đi những tiếng búa chát chúa làm xuyên thấu tay chân bằng những chiếc đinh dài và nhọn nhưng rất vô tình. Quên đi cơn hấp hối kinh hoàng tưởng chừng “Cha nỡ bỏ con.” (Mt 27:46) Quên đi đồi Golgotha loang máu. Và Giêsu ơi! Xin hãy ngủ yên.


NHỮNG NGÔI MỘ TRẮNG  

Có khi nào chúng ta đã tự đặt mình vào số những người vây quanh Chúa Giêsu mỗi khi Ngài rao giảng không? Và thái độ của chúng ta lúc đó như thế nào: Hăm hở nghe lời Ngài, suy tôn và thần tượng Ngài về những lời giảng dạy khôn ngoan; hoặc ngược lại, cảm thấy chói tai, mỉa mai Ngài rồi bỏ đi?